Phó Hoà Ngọc hỏi: "Không sao à? "Không có gì.' Sở Dung trả lời nhanh chóng. Phó Hoà Ngọc gật đầu nhẹ, không hỏi thêm: "Được thôi." Anh không phải người hay lời, thường không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, chỉ hỏi thêm một câu như là biểu hiện của sự quan tâm bạn bè. Nếu Sở Dung không muốn nói, Phó Hoà Ngọc cũng không ép, tạo cho người ta cảm giác được tôn trọng. Vì sự thoải mái này của Phó Hoà Ngọc, Sở Dung bắt đầu có phân lúng túng: "Hoà Ngọc.
Phó Hoà Ngọc khế gật đầu: "ừ2"
"Tại sao anh lại hỏi như vậy?" Sở Dung nhìn Phó Hoà Ngọc ngôi ngay ngắn, hôm nay anh mặc một bộ đường sam màu bạc, tay áo và cổ áo được thêu hoa văn màu xanh dương, màu sắc phù hợp với vẻ ngoài trang nhã và đặc biệt của anh.
Phó Hoà Ngọc để hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu một chút: "Cô trông có vẻ rất tức giận." "Tức giận à?" Sở Dung vô thức sờ mặt mình: "Tôi có vẻ qì à?" Phó Hoà Ngọc cười nhẹ, gật đầu: "Có vẻ tức hơn bình thường.
Chỉ một chút à? Phó Hòa Ngọc dùng từ vẫn vô cùng khách sáo. Cô tự nhận diễn xuất của bản thân cực kỳ có sức thuyết phục, hẳn không chỉ là tức giận một chút nhỉ?
Sở Dung thở dài: "Anh thật là tinh tế, Hoà Ngọc."
Phó Hoà Ngọc chỉ mỉm cười, không thêm lời nào.
Sở Dung lại thở dài: "Thực ra...' Dung Dung. Phó Hoà Ngọc giơ tay ra hiệu cô im lặng, giọng điệu nhẹ nhàng: 'Không cân phải nói gì, đây là chuyện của cô và Như Hối. Tôi chỉ không muốn thấy cô buồn, không có ý khiến cô phải chia sẻ những điều phiên muộn."
Sở Dung chớp mắt, cảm kích: -Hoà Ngọc, anh thật chu đáo." Phó Hoà Ngọc hạ mi mắt, lơ đãng mỉm cười: "Không có gì. Nghe này, mưa càng lúc càng to.
"Đúng vậy.' Trên cửa sổ xe đã đây những vết mưa, Sở Dung trâm giọng nói: "Thời tiết như này phải lái xe cẩn thận” Tai nạn ở cầu Đăng Lăng lần trước thật khiến cho người ta giật thót tim, lúc ấy còn là ban ngày ban mặt, bây giờ là ban đêm lại gặp mưa to, nhà họ Phí còn cách nhà họ Phó xa như vậy, con đường phía trước tối om, nhìn khiếp cả người.
"Những ngày mưa như thế này, tai nạn giao thông thường xảy ra...
Sở Dung chưa kịp nói hết câu, đã bất ngờ ngã về phía trước, sau đó bị dây an toàn giật lại, đầu đập mạnh vào tựa lưng ghế phía trước, không đau nhưng cảm thấy choáng váng. "Niên Niên, Tiểu Ngư! Các con không sao chứ?" Sở Dung ôm đầu, lo lắng hỏi hai đứa trẻ phía trước, trong lòng không khỏi than thở, cái gì đến đã đến, mới lo lắng chuyện có thể xảy ra tai nạn, ngay lập tức đã trở thành hiện thực.
Có lẽ bản chất của con người là hướng tới điều lợi và trách khỏi điều hại, Sở Dung luôn ôm một tâm lý vô cùng sợ hãi đối với kiểu tai nạn đáng sợ này, cô tin đa số mọi người đều như vậy, cho nên bị va chạm nhẹ, cả trái tim Sở Dung đã đập thình thịch liên hồi.
Mẹ, mẹ sao vậy?”
"Mẹ, mẹ ổn không?”
"Dung Dung, đầu có đau không?" Cổ cô được nhẹ nhàng nâng lên và xoa bóp, sau khi đảm bảo không có gì đáng lo ngại, cô được nhẹ nhàng đặt xuống.
Trước mắt mờ mịt, Sở Dung chỉ thấy khuôn mặt của Phó Dư và Phó Niên lắc lư, trắng bệch như bột.
Cô nhẹ nhàng nâng mặt Phó Dư: "Tiểu Ngư, đừng lắc, mẹ chóng mặt lắm."
"Mẹ, con không để...' Mặt Phó Dư bị cô bóp nhẹ, nói không rõ: "Mẹ, đầu mẹ có đau không? Vừa nãy nghe thấy tiếng động lớn lắm."
Sở Dung trả lời thành thật: "Không đau, chỉ hơi choáng thôi." Phó Niên nói: "Mẹ đừng mở mắt. Mẹ đang khóc đấy."
Sở Dung thốt lên một tiếng, ngoan ngoãn nói: Được. Giọng nói quan tâm của Phó Hòa Ngọc như gợn sóng trong nước truyên đến tai Sở Dung: "Dung Dung? Có ổn không? Xảy ra chút tai nạn nhỏ, tôi xuống xem một chút. Cô có thể tự ở lại đây một lúc không?”
Sở Dung gật đâu mơ hồ, cảm thấy buồn nôn: "Ổn, tôi ổn, anh đi xuống trước đi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo